Bánh giò nóng hổi vừa thổi vừa........
Thời tiết mỗi ngày mỗi lạnh, càng lạnh thì càng ăn ngon ngủ kỹ hơn hay sao ý. Sáng ra uể oải mãi không muốn chui ra khỏi cái chăn ấm sực và ra được khỏi chăn rồi thì lại phải nghĩ xem ăn sáng món gì. Xã nhà thì cứ đều đều ly cà phê với 2 lát bánh mì bơ mứt xong đi làm, trong khi mình vẫn còn phải “vất vả” cân nhắc bữa sáng. Giá ở bên nhà thì bữa sáng sẽ nhanh gọn ở cái tiệm phở, bún quen nào đó trên đường đi làm hoặc không thì mẹ đã chuẩn bị hoặc mua thứ gì đó sẵn sàng. Phở, cháo, bún, bánh cuốn, bánh giò… ôi… ôi… toàn món nóng hổi mình thích. Xôi và bánh mì là hai thứ xếp hàng cuối cùng vì mình vốn không khoái lắm nên ít khi ăn vào bữa sáng, trừ khi bỗng dưng muốn…chén.
Tối hôm trước ngồi đọc linh tinh, vớ phải trang ai đó viết về “nỗi nhớ bánh giò”. Mùa lạnh này có cái bánh giò nóng thì còn gì bằng. Lâu lâu không làm bánh giò rồi, thế là cơn ghiền bánh giò cứ tấn công âm ỉ suốt từ tối đến khuya, dằn lòng không nổi, ham ăn đến thế là cùng… Lá chuối không có, nước dùng cũng không, còn gì vị ngọt thơm ngào ngạt của bánh giò nữa? Kệ, đang khát thì uống nước sôi để nguội cũng ngon nữa là, cần gì juice…
Và thế là trước khi đi ngủ lại lụi cụi làm trước nhân bánh để sáng mai dậy chỉ việc hồ bột và hấp là xong. Mộc nhĩ ngâm nhiều để xào bữa tối vẫn còn dư, thịt xay cũng còn (đừng nạc quá sẽ khô), hành tây đã có sẵn… một loáng đã xào xong nhân. Túi bột gạo tẻ hôm trước nấu cháo cũng đang có dở, bột năng thì luôn có sẵn để nấu nướng hàng ngày rồi, lấy ra để đó, sáng mai “ham ăn” dậy sớm chút là có bánh giò măm măm.
6 rưỡi sáng hăm hở vào bếp, hôm nay xã có giờ giảng muộn nên vẫn còn ngủ nướng hơn mọi ngày. Không sao, cứ khẽ khàng để bạn ngủ thêm, tí nữa dậy còn ăn bánh giò chứ bạn dậy sớm bây giờ lại ăn bánh mì mất thì bánh giò mình ế… Mình là chúa làm ẩu tả, nấu nướng toàn mắt mũi miệng áng chừng đại khái nên pha bột bánh giò cũng cứ ang áng lấy theo tỉ lệ 1 bột năng 2 bột gạo, nước thì gấp 4-5 lần trọng lượng hai thứ bột kia cộng lại, ăn nhiều làm nhiều bột, ăn ít làm ít bột. Không có nước hầm xương để pha bột thế là pha đại bằng bột soup gà, nếm vừa miệng và sẽ dùng bát ăn cơm để hấp, khỏi cần lá lẩu luôn.
Bột bánh giò pha trong nước soup, cho thêm chút dầu ăn quậy tan, để ngâm chừng 30′ cho bột nở đều rồi bắc lên bếp lửa nhỏ quấy đều tay. Khi thấy bột sánh và hơi chín trong thì tắt bếp, vẫn tiếp tục quấy đều tay thêm lúc một nữa. Chuẩn bị sẵn các bát/chén nhỏ để hấp bánh. Xoa dầu ăn vào lòng bát, múc một thìa bột đã hồ chín vào dàn đều quanh thành bát và làm hõm ở giữa để đựng nhân. Cho nhân đã xào vào giữa bánh và múc một thìa bột khác phủ kín lên nhân bánh. Làm lần lượt vào các bát cho tới khi hết bột và nhân. Lưu ý chỉ làm vơi vơi bát và muốn ăn nhiều hay ít nhân thì tùy ý khi cho nhân bánh. Mặc dù là nhân đã xào chín và bột đã hồ sánh nhưng chưa phải là đã chín hẳn nên chưa ăn được đâu.
Chuẩn bị nồi hấp và cho một lượng nước nhiều nhiều chút để có thể hấp trong vòng 20′ không bị cạn cháy nồi. Đun sôi nước sùng sục rồi mới xếp các bát bột vào tầng hấp, đậy kín vung, hạ lửa vừa, hấp chừng 20′. Nếu giữa chừng muốn thăm bánh xem sao thì khi mở nắp vung nhớ tránh không để nước rỏ vào các bát bột. Sau 20′, bột đã chín trong đúng kiểu bột bánh giò, tắt lửa, lấy ra ăn nóng.
Đơn giản thì dùng thìa xúc bánh luôn trong bát, còn bày vẽ hơn thì lấy bánh ra đĩa nhưng khi úp ngược bát để lấy bánh ra thì mặt bánh sẽ không mịn bóng như để trong bát, nhìn sẽ không ngon mắt như để nguyên ở bát. Lại còn giống bánh bao nữa đấy.
Nhưng không sao, nhìn hơi kém đẹp và tuy thiếu hẳn vị thơm của lá khi gói bánh bằng lá nhưng khẩu vị vẫn đúng là bánh giò. Bột vẫn mềm mượt, vị beo béo (nếu làm bằng nước xương hầm), nhân giòn mộc nhĩ, thơm nức mùi hành và hạt tiêu. Chẹp chẹp… ở xa xứ “bánh giò hấp chén” (vì không có lá) vẫn cứ hấp dẫn như thường. Và làm cũng mau nữa vì bớt hẳn được khâu gói lá, muốn ăn là hấp được liền…
Xã ngủ dậy làm liền 2 cái nóng hổi, xuýt xoa mãi, ấm bụng đi làm. Mình ăn tham chẳng kém gì, ăn một cái thì vẫn muốn ăn thêm, ăn cái thứ hai thì hơi quá tải… Huhu… ghiền đến thế mà…